NHẬT KÝ MÙA VU LAN
Trương Thanh Thao
“Đôi dòng tâm tư xin gửi theo mây gió’’ Thấp thoáng đã hơn mười năm trời kể từ ngày ba tôi bỏ gia đình đi biền biệt. Ba đi cũng chẳng từ biệt mẹ con tôi, ngày ấy trời còn đang trong tiết xuân sang. Nơi mà ba đến chẳng phải là một thành phố nguy nga lộng lẫy gì, cũng không phải là một đất nước xinh đẹp mà đó là… cõi vĩnh hằng. Tôi nhớ lúc ấy mình độ chừng chín tuổi, cái tuổi ngây thơ chỉ biết ăn và học. Có câu: “Còn cha gót đỏ như son Một khi cha mất gót con lấm bùn” Ngày còn sống, ba rất thương tôi, tôi cứ ngỡ mình sẽ tận hưởng được hương vị hạnh phúc này mãi mãi chứ có biết đâu đời vô thường, ba tôi bỏ gia đình ra đi mãi mãi vì tai nạn giao thông. Ngày ấy đang độ tiết xuân sang, mọi người vừa đón tết Nguyên đán vui vẻ, tràn đầy hứa hẹn cho một khởi đầu mới trong năm. Lúc ấy, đêm đã khuya, ba mẹ tôi có tiếng cãi nhau qua lại, ba tôi đã bỏ đi ra ngoài uống mấy chai với bạn bè, nhưng ai ngờ đâu lần ra đi ấy, là lần ra đi vĩnh viễn không có ngày trở lại. Tôi nghe mọi người kể lại rằng, ba tôi va chạm xe trên đường về nhà. Trong người ba tôi đã có chứng bệnh rối loạn tiền đình, thêm vào đó là độ cồn của bia rượu nên làm cho người chao đảo, không làm chủ được mình khi đang lái xe. Kết quả có một xe máy quệt vào xe của ba làm ông ấy không kịp trở tay mà lao vào thành cầu. Đêm khuya thanh vắng, chiếc xe cấp cứu chỉ kịp đưa ba tôi vào bệnh viện và nằm chờ người thân nhưng rồi một giờ, hai giờ,… trôi qua mà chẳng có thân nhân nào đến cả. Trưa hôm sau, khi công an điều tra, họ đã tìm đến nhà cho mẹ tôi hay là ba tôi đã nhập viện vì tai nạn đêm qua. Mẹ tôi thất thần, hai dòng nước mắt tuôn dài trên gò má. Khi có thân nhân vào bệnh viện, bác sĩ mới thực hiện ca phẫu thuật, đứng bên cửa phòng cấp cứu là dáng vẻ người phụ nữ gầy gò, yếu đuối, bất lực với sự sống còn của chồng. Chợt đèn cửa phòng hồi sức vụt tắt, bác sĩ bước ra với cái lắc đầu vì đã cố gắng hết sức. Trời ơi! Cả thế giới dường như sụp đổ hoàn toàn, mẹ tôi khụy xuống, cố nắm lấy tay bác sĩ xin hãy cứu lấy mạng sống chồng mình. Người phụ nữ ấy đang cố sức giành giật lại sự sống của ba tôi từ tay tử thần. Mặc dầu biết là không thể cứu được nữa nhưng mẹ tôi vẫn van xin: “Còn nước còn tát mà bác sĩ, xin hãy cứu lấy chồng tôi… ” Cả không gian trầm lại, tiếng nấc nghẹn ngào của mẹ như xé nát con tim. Mẹ đã cạn hết nước mắt, ôm nỗi đau mất chồng, con thì còn thơ dại. Chắc mẹ tôi đã ân hận lắm, đau khổ lắm và mẹ sẽ ước mình, giá như đừng cãi vã với ba trong cái đêm định mệnh ấy. Tôi còn nhớ cái khoảng thời gian khủng khiếp nhất của cuộc đời tôi, mọi người bảo tôi vào nhìn mặt ba lần cuối, nhưng tôi khóc thét lên vì tôi sợ. Không phải tôi không thương ba nhưng nỗi sợ hãi của tôi quá lớn, khiến đôi chân cứ đứng yên một chỗ, chỉ lặng lẽ lén nhìn từ xa thôi. Chiếc xe cấp cứu lăn bánh nhưng lần này đèn báo hiệu không còn kêu nữa, nó vụt tắt lạnh tanh như cơ thể ba tôi nằm trên băng ca vậy. Giữa cái lạnh ấy thì còn một hơi ấm mà tôi cảm nhận được, đó chính là bàn tay của mẹ. Và lời mẹ nói sau cùng với ba bây giờ vẫn còn văng vẳng trong đầu tôi: “Anh yên tâm, mình sắp về tới nhà rồi. Em sẽ thay anh lo cho con, anh yên tâm mà ra đi nha anh’’. Rồi nhìn tôi, người phụ nữ ấy đã tự lau khô nước mắt mà kiên cường đứng dậy, để sống cuộc sống khi không có ba tôi bên đời. Đã bao năm ròng trôi qua, đối diện với biết bao nhiêu khó khăn gian nan trong cuộc sống, nhưng mẹ tôi vẫn là một người phụ nữ kiên cường. Mẹ không màng đến hạnh phúc của bản thân, có người bảo mẹ nên bước thêm bước nữa cho đỡ gánh nặng về cơm áo gạo tiền. Nhưng không, mẹ tôi quyết dành hết tình yêu thương cho hai đứa con tuổi còn thơ dại, bản thân vừa làm cha vừa làm mẹ, hy sinh mọi thứ để con không thiếu thốn về cả vật chất lẫn tình yêu thương. Từ lúc ba tôi mất đến nay, mẹ tôi quy y cửa Phật, hằng ngày trường chay, bố thí, làm nhiều việc thiện, sống thanh đạm, không bon chen với đời. Đã ngần ấy thời gian, tóc mẹ cũng đã phai màu sương gió, nếp nhăn càng ngày rõ hiện hơn trên khuôn mặt hiền từ. Một đời vì chồng vì con mà bỏ qua nhu cầu của bản thân, hạnh phúc của riêng mình. Tôi cũng đã là sinh viên đại học năm ba, càng lớn lên tôi càng nhận ra, mình phải có trách nhiệm với gia đình, đặc biệt là yêu thương và quan tâm mẹ. Tôi may mắn từ nhỏ đã được sống trong gia đình theo đạo Phật, nên tư tưởng cũng ảnh hưởng ít nhiều. Nhờ sự mầu nhiệm của đạo Phật đã giúp mẹ tôi kiên cường, vượt qua mọi thử thách để có được ngày hôm nay. Hằng ngày mẹ hay cầu nguyện với Bồ Tát Quán Thế Âm, xin cho con đủ nghị lực để có thể vững chãi trong cuộc sống, nuôi nấng các con nên người. Tâm thành của mẹ hình như đã linh ứng, hương thơm do đóa hoa tâm của mẹ tỏa ra là năng lượng bình an nhất đối với tôi. Gần đến ngày Vu lan Báo hiếu, tôi sắp được cài lên ngực áo mình đóa hoa hồng tươi thắm vì tôi còn mẹ. Còn mẹ là còn cả bầu trời, cả bến bờ yêu thương rộng lớn. Dù cho con đi muôn dặm nẻo đường, nhưng đối với mẹ con vẫn là đứa con thơ ngày nào còn khóc í ơ trong nôi của mẹ. Tuổi trẻ thường suy nghĩ không thấu đáo, đôi khi chúng ta làm buồn ba mẹ của mình. Hôm trước, tôi có đọc tin tức là một bạn sinh viên cùng trường nhảy cầu tự vẫn vì nguyên nhân gì thì chưa rõ, nhưng tôi biết chắc rằng ba mẹ cậu ấy sẽ đau buồn lắm vì sự ra đi của con. Có thể các bạn vì áp lực trong công việc, thất bại trong tình yêu, khó khăn trong cuộc sống… các bạn tìm đến sự nghiện ngập, sự buông thả bản thân hay thậm chí là cái chết. Có phải chúng ta đã quá ích kỷ khi chỉ quan tâm đến cảm xúc của chính mình mà không hiểu được cảm nhận của ba mẹ. Có câu: “Công cha như núi Thái Sơn Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra Một lòng thờ mẹ kính cha Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con’’ Cảm ơn ba, mẹ đã cho con hình hài như ngày hôm nay để con có thể sống tốt trên cuộc đời này. Tuy ba đã về với thế giới bên kia nhưng con tin chắc rằng ba vẫn luôn dõi theo từng bước chân con. Ba yên tâm, con sẽ chăm sóc mẹ bằng tất cả tấm lòng, thay ba là chỗ dựa cho mẹ mỗi khi sóng gió cuộc đời ập đến, vì con trai của ba nay đã lớn khôn và hiểu chuyện rồi. Vu lan sắp đến rồi, con mong Vu lan lần này sẽ được về quê với mẹ, để cảm nhận được mùa hiếu hạnh ấm áp, thiêng liêng. Hy vọng các bạn cũng vậy nhé, chúng ta đang chiến đấu với mùa đại dịch Covid hết sức căng thẳng, các bạn tranh thủ gọi điện về quê hỏi thăm sức khỏe ba mẹ, nhắc nhở họ phòng dịch thật tốt để cùng nhau vượt qua khó khăn lần này nha. Xin gửi năng lượng bình an và tâm thành đến với mọi người, mong cho đại dịch sớm qua mau, niềm tin yêu ngày mới sẽ bắt đầu. Video bài dự thi của tác giả Trương Thanh Thao qua giọng đọc của MC Kim Ngân: https://www.youtube.com/watch?v=PshN8X0DawE&feature=emb_logo