NỖI LÒNG CỦA CON
Lê Văn Ni
Hằng năm, cứ vào mỗi dịp tháng 7 còn được gọi là tháng mưa Ngâu - tháng của sự tri ân, báo hiếu. Ở đâu đó trên các con đường, dòng sông, kênh rạch, chúng ta lại bắt gặp những ngọn đèn hoa đăng lấp lánh trong đêm, mang theo bao lời nguyện cầu bình an dành cho cha và mẹ. Con là một sinh viên sống xa cha mẹ, gia đình, xa quê hương. Mùa Vu lan là một mùa rất đặc biệt đối với con và mọi người. Vẫn biết khi hết hạ là sang thu, đông tàn thì xuân đến là lẽ tự nhiên của đất trời, nhưng trong tâm khảm, con vẫn luôn hoài niệm, mong ngóng mùa Thu. Vì khi đến những ngày này, trong lòng con lại dâng trào bao niềm cảm xúc thật lạ. Con lại nhớ đến ký ức của những ngày bên cha mẹ khi còn ấu thơ. Đó thật sự là cái tuổi hồn nhiên, vô tư, trong sáng vẫn còn nguyên vẹn nhưng đã bắt đầu đan xen bao mộng mơ, bâng khuâng và cả những lo toan thấm đẫm chất đời. Con tự biết ý thức về bản thân mình, về cuộc đời là gì. Đó là vẻ đẹp nhân văn, vẻ đẹp tâm hồn mà cha mẹ đã bồi đắp cho con qua bao tháng năm từ những ngày con còn tấm bé. Từ những bước đi chập chững của cuộc đời, được sự dìu dắt của cha mẹ, những con người đang ngày đêm lấy tuổi của mình để đổi cuộc sống sung túc cho con. Con bắt đầu cảm nhận cuộc đời này thật đẹp, thật ý nghĩa qua mỗi lời dạy của cha mẹ. Con thật cảm ơn Người đã luôn bên cạnh, chắp cho con đôi cánh vững vàng, làm hành trang cho con bay cao bay xa đến ước mơ. Nhưng cha mẹ ơi! Con nợ cha mẹ quá nhiều lời xin lỗi mà con chưa từng dám nói ra. Con trẻ người non dạ, ngang bướng, cãi lời cha mẹ, ấy vậy mà chưa từng dám nói: “cha ơi, mẹ ơi con xin lỗi”. Hai mươi năm rồi, con chưa một lần biết hỏi thăm, quan tâm đến cha mẹ, dù đôi lúc muốn tỏ bày, nhưng vì e ngại nhiều thứ nên thôi. Cha mẹ biết không? Con từng thức khuya đến tận ba bốn giờ sáng chỉ để chơi game hay nói chuyện vu vơ với bạn bè, nhưng chưa bao giờ con dành thời gian ngồi lại tâm sự với cha mẹ. Mỗi lần về thăm nhà, con mặc kệ công việc đăng đăng đê đê của gia đình, chưa từng nấu cho cha mẹ một bữa cơm khi cha mẹ đi làm về muộn, con chỉ quan tâm và dành hết thời gian cho mấy đứa bạn ở quê. Dịp tết 2019, con về nhà nghỉ tết mà cứ sáng ra là con đi chơi đến tận khuya. Con vô tâm lắm phải không cha mẹ, con hối hận lắm rồi cha mẹ ơi! Là con trai lớn và duy nhất trong nhà, con hiểu được sự ưu tiên, cưng chiều của cha mẹ dành cho con. Hàng tháng khi gia đình gửi tiền ra cho con kèm theo một câu nói: “Cha mẹ làm cực khổ lắm, con đừng chơi bời bậy bạ mà hãy chuyên tâm học hành nha con”. Nói đến đây lòng con nghẹn thắt, như có con dao cứa vào tim gan mình. Cha mẹ đã làm việc cật lực cho người ta bất kể nắng mưa, để bây giờ làn da kia đã đổi màu theo sương gió. Con chưa bao giờ tặng cho cha mẹ món quà sinh nhật nào, con chỉ để dành điều đó cho mấy đứa bạn chẳng liên quan đến dòng huyết quản đang chảy trong con. Nhiều lần tự hứa con sẽ thay đổi nhưng không được. Tại sao con lại không thể can đảm mở lời chúc mừng sinh nhật mẹ cha? Tại sao con lại như vậy khi xung quanh bạn bè con đều làm được? Chắc có lẽ tính con nhút nhát, hay ngại ngùng phải không cha mẹ? Con đau khổ vì tình cảm của cha mẹ dành cho con mà con chưa đáp trả, con khóc, con lăn mình vào những đêm thức trắng để suy nghĩ. Con biết rằng thân thể, con người con, đôi mắt của con… tất cả trên cơ thể con là do cha mẹ ban cho. Cha mẹ ơi! Con biết cha mẹ yêu thương con nhiều lắm dù con có làm sai điều gì đi nữa thì cha mẹ cũng không trách phạt con. Xa cha mẹ rồi con mới cảm nhận thế nào là tình cảm thiêng liêng. Con xin hứa sẽ thường xuyên gọi điện hỏi thăm sức khỏe của Người. Cha mẹ cứ yên tâm về con nhé! Con đã trưởng thành rồi, con đã lớn rồi. Con sẽ biết tự lập đi trên con đường của mình. Con sẽ cố gắng để cha mẹ hãnh diện về con! Nếu có một điều ước, con xin dùng cả quãng đời còn lại để phụng dưỡng mẹ cha cho đến ngày mãn thế. Con cảm ơn cuộc đời đã cho con làm con của cha mẹ. Xin nguyện suốt đời làm người con hiếu thảo, mãi tri ân nghĩa mẹ tình cha. Video bài dự thi của tác giả Lê Văn Ni qua giọng đọc của MC Phạm Nghĩa: https://www.youtube.com/watch?v=3zM8DRmgZ0w&feature=emb_title