PSO – Sáng ngày 21/9/2025 (nhằm ngày 30/7 năm Ất Tỵ), Thượng tọa Thích Minh Bảo, Trụ trì chùa Dược Sư, phường Đạo Thạnh, tỉnh Đồng Tháp đã trang nghiêm tổ chức Pháp hội Vu lan hướng về báo hiếu Tứ trọng ân.
Nhằm hướng dẫn Phật tử tại đạo tràng hướng tâm nhiều hơn về bốn ơn nặng: Ân Quốc gia thủy thổ, Ân Cha mẹ sinh thành, Ân Thầy tổ hướng đạo và Ân chúng sanh vạn loại và đặc biệt là thiết thực báo hiếu đến song thân; từ những ngày đầu Tháng Bảy, Thượng tọa Thích Minh Bảo và chư Tăng tại chùa Dược Sư đã phát động cuộc thi viết với chủ đề “Nguồn Tâm Hiếu Hạnh”.
Sau khi phát động cuộc thi, rất nhiều Phật tử đã hưởng ứng viết Văn và sáng tác Thơ xoay quanh chủ đề đã được nêu ra. Qua đây, Ban Tổ chức đã tiếp nhận nhiều tác phẩm quý giá, những tác phẩm đạt giải sẽ được công bố trong Pháp hội Vu lan này.
Tại buổi lễ, ngoài các nghi thức truyền thống như cài Hoa hồng Hiếu hạnh, tụng kinh Vu Lan Báo Hiếu, Dâng cúng Pháp y; chư Tôn đức tham dự chương trình được nghe Ban Tổ chức đọc lại bài viết đoạt giải xuất sắc trong cuộc thi “Nguồn Tâm Hiếu Hạnh”
- Bài viết “Cội Nguồn Trong Tôi” của Phật tử Trung Hoa: “Quả thật không ai biết được rằng: - Rừng xanh bao nhiêu lá - Có mấy tầng trời cao lồng lộng - Bầu trời không gian vô tận có mấy vì sao – Và lấy gì có thể so sánh được công lao của mẹ dành cho con. Tình mẫu tử thiêng liêng đã bắt đầu nhen nhúm. Khi mẹ biết rằng có một sinh linh nhỏ bé đang hình thành trong mẹ. Ba năm nhũ bộ, chín tháng cưu mang, mẹ mang nặng trên thân, mẹ phải chịu biết bao là nhọc nhằn vất vả. Ngày con cất tiếng khóc chào đời cũng là ngày mẹ phải chịu bao nhiêu đau đớn, vượt cạn đối mặt với cơn thập tử nhất sanh; Máu mẹ phải chảy, ruột mẹ phải đau, mẹ phải âm thầm chịu đựng nhiều nhiêu đau đớn để sinh con ra.
Đàn ông đi biển có đôi,
Đàn bà đi biển mồ côi một mình.
… Còn tình cha là một bầu trời cao cả, thầm lặng che chở cho con. Công lao của cha cũng chẳng có thể so sánh, hay cân đo. Cha đã hy sinh trọn vẹn, dành cho con tất cả những hành trang để vững bước vào đời. Tính cha nghiêm khắc nhưng rất yêu thương chúng con. Cha không ngại khó khăn gian khổ, sẵn sàng vượt núi trèo non chỉ mong cho con được ấm no và hạnh phúc. Cha đưa cả tấm lưng gầy để chở che cho con được khôn lớn, cha là tất cả cha ơi! Cha là hình ảnh trọn đời thiêng liêng. Năm tháng trôi qua, tóc cha cũng ngả màu vì sương vì nắng. Nếp nhăn đã in đậm trên vầng trán rộng của cha cũng vì một đời ưu tư lo lắng cho đàn con nhỏ dại.
…. Từ thuở ấu thơ cho đến lúc trưởng thành, chúng con đã quen hơi ấm của cha, sự chăm sóc âu yếm của mẹ, nên cứ nghĩ rằng đã là bổn phận, là trách nhiệm của cha của mẹ mà quên đi ân nghĩa sinh thành. Chúng con ích kỹ quá, mãi cứ vun vén cho bản thân mình mà quên đi cha đã già, mẹ đã yếu. Những chiếc bóng thầm lặng ấy, bây giờ chỉ biết nương tựa vào con cái, nhưng con cái lại coi đây là gánh nặng mà khinh khi, bạc đãi. Sao mình chẳng nhớ thuở ấu thơ, ai là người dưỡng dục che chở, để rồi khi cha mẹ mất đi lại khóc than kể lể, lúc ấy còn có nghĩa gì đâu, chỉ còn lại trên bàn thờ khói hương nghi ngút với tấm ảnh vô hình của mẹ của cha mà thôi. Khi cha mẹ mất đi rồi chúng ta mới hiểu ra rằng, mình đã mang tội bất hiếu. Giờ đây con mới cảm nhận được sự cô đơn, trống vắng khi thiếu tình thương vô bờ bến của cha mẹ. Cha mẹ là bến đỗ tình yêu, là cội nguồn hạnh phúc, là vì sao vô tận, là biển cả mênh mông.
… Hôm nay, nhân ngày lễ vu lan báo hiếu, giữa Phật đài trang nghiêm thanh tịnh, khói hương trầm nguyện tỏa, chúng con quỳ dưới chân hai đấng sinh thành, nói lên những gì con muốn nói, để sau này không còn buồn tủi, cũng không chạnh lòng khi nhìn đóa hoa trắng lệ tuôn trào. Bởi vì, con không còn cha mẹ nữa. Dù con không muốn trên áo mình là một đóa hoa trắng, nhưng sinh tử là quy luật của cuộc đời.
Vu lan đến thương người cài hoa trắng,
Trần gian buồn thêm một kẻ mồ côi.
Kính lạy cha mẹ, dòng hoài niệm sẽ trôi theo thời gian nhưng tình thương của cha mẹ trong con vẫn còn mãi mãi. Giờ đây trong giờ phút thiêng liêng này, cha mẹ là bông hồng cho con cài lên ngực áo.
Một nén hương trầm nồng nàn lặng lẽ,
Nỗi lòng con gửi gấm những niềm thương,
Dù bao năm dù có qua vô thường,
Công sinh dưỡng vẫn là con lớn nhất.”
Một mùa Vu lan thật ý nghĩa tại chùa Dược Sư đã nhẹ nhàng trôi qua trong âm hưởng thiêng liêng của những người con Hiếu hạnh.
Một số ảnh ghi nhận:
Duy Nhất