THƯƠNG LẮM MẸ ƠI! (Nguyễn Văn Hồng Thắng)
Biển rộng mênh mông vô bờ vô bến
Có sánh bằng nghĩa mẹ bao la?
Dẫu con đi khắp trăm sông nghìn núi
Ghi mãi trong lòng tình mẹ thiết tha
*
Lúc thuở nhỏ con hay quấy khóc
Để mẹ nhọc lòng cơ cực vì con
Mười tháng cưu mang thân thể hao mòn
Nay nên dáng nên hình nhờ ơn mẹ
*
Khi lớn lên, mẹ tận tình dạy dỗ
Nuôi trẻ thơ vất vả cũng vui cười
Mong sao cho con khôn lớn nên người
Ơn dưỡng dục sanh thành sâu nặng...
*
Có những khi con lỡ làm mẹ giận
Để phiền lòng lo nghĩ tư lương
Con sợ lắm nét chau mày của mẹ
Chẳng sợ đòn, chỉ sợ mẹ buồn thương!
*
Mẹ vì con mà gian khổ phải vương
Con đã thấy màu sương trên tóc mẹ
Đến khi con được trưởng thành hiểu biết
Mẹ cũng đã dần tiều tụy tấm thân
*
Ôm mẹ vào lòng ấm áp tình thâm
Con muốn nắm đôi bàn tay của mẹ
Mẹ ơi! Đừng xa con mẹ nhé!
Để đôi chân trẻ chẳng bước lạc lầm...