VIẾT CHO CHA MẸ VÀ NHỮNG BẬC SINH THÀNH KHÁC
(Trương Lê Ngọc Trâm)
Cứ mỗi mùa thu sang, những chiếc lá vàng rơi rụng, cảnh vật trầm lặng và sâu lắng, mùa thu êm dịu sắp đến cũng là lúc mùa Vu lan lại về. Dòng thời gian êm đềm trôi theo năm tháng, mới ngày nào con còn là đứa trẻ sơ sinh được mẹ bế bồng trong vòng tay ấm áp. Nay con đã là học sinh cấp ba, suốt mười mấy năm mẹ ròng rã dành mọi điều tốt nhất cho anh em con có cuộc sống ấm no và hạnh phúc như bao người.
Với con, mẹ thật sự rất vĩ đại, vì nếu không có mẹ, có lẽ con cũng chỉ là hạt cát mà thôi, con là hạt cát bé nhỏ giữa cuộc đời to lớn. Tình thương vô bờ của mẹ, con không sao có thể diễn tả được. Nếu con là hạt cát thì mẹ sẽ là sóng biển cuốn con xa bờ, xa những chênh vênh, cô đơn, lạc lõng. Nhưng con biết rằng khi con càng lớn, thời gian con bên mẹ sẽ càng rút ngắn lại, con sợ rằng mình chưa kịp lo cho mẹ, chưa kịp đền đáp công ơn mẹ đã nuôi nấng con bấy lâu. Có đôi lúc con mãi chạy theo những thứ bên ngoài mà quên đi những giây phút quý giá nhất đó là được ngồi và ngắm nhìn mẹ, để thấu hiểu và cảm nhận tình thương từ mẹ.
Có người đã nói rằng “Một người nghệ sĩ không tồn sinh như một bông hoa điếc trên thế giới mà phải đứng dang rộng vòng tay vang động cuộc đời”. Mẹ cũng như vậy, mẹ không sống vì mình mà mẹ sống vì chúng con. Con mỗi ngày một trưởng thành, lớn khôn. Song với đó mẹ cũng xuất hiện nhiều nếp nhăn vì năm tháng, tóc mẹ cũng bạc đi, đôi tay gân guốc suốt nhiều năm tần tảo vì con, những vết chân chim trên gương mặt mẹ in đầy tựa như nỗi lo lắng, mong cho con trở thành người tốt, người có ích cho xã hội. Công ơn to lớn đó làm sao con có thể tả xiết.
Mẹ mãi lo cho anh em con mà cũng dần quên ước mơ, quên thanh xuân của mình. Giờ đây, ước mơ của mẹ là được thấy các con lớn khôn từng ngày. Con không phải là một người con hoàn hảo, con luôn làm mẹ lo lắng, buồn phiền. Hạnh phúc của mẹ là con, còn hạnh phúc của con là mỗi năm trên ngực đều cài bông hồng đỏ. Vì Mẹ là cuộc đời và là cả thế giới của con. Nếu để viết lên một bản hòa ca làm xao xuyến lòng người, thì mẹ sẽ là một nốt nhạc cao vút vì sự hy sinh to lớn của mẹ. Mẹ luôn dạy con sống sống giản dị và đem lại lợi ích cho đời. Và nếu đời là bể khổ mênh mông thì mẹ là con thuyền đưa con đến bến bờ hạnh phúc.
Mẹ vẫn luôn dạy con mọi điều trên đời. Mẹ dạy con từng cái nhỏ nhặt đến cách đối nhân xử thế. Mẹ ơi, sông núi trải dài làm sao con tìm được mẹ, mẹ ơi! Con là người không giỏi chia sẻ nhưng con sẽ chọn cách viết để bày tỏ nổi lòng của mình. Và chỉ khi, còn cha mẹ bên cạnh, con mới vững tin bước tiếp những ước mơ của cuộc đời. Trong bài hát “Bông hồng cài áo” của tác giả Phạm Thế Mỹ có một đoạn thế này:
“Một bông hồng cho em
Một bông hồng cho anh
Và một bông hồng cho những ai
Cho những ai đang còn mẹ”.
Quả thật đúng như vậy, mùa tri ân đến bậc cha mẹ đã gần về, chúng con vui sướng cài lên ngực áo mình một bông hồng đỏ thắm, cầu nguyện cho cha mẹ luôn mạnh khỏe và an vui. Con xin niệm ân công lao to lớn mà cha mẹ đã hi sinh vì các con. Ngày lễ Vu Lan báo hiếu lại về, trong không khí trang nghiêm thấm đậm tình yêu thương, chúng ta hãy trở về thực tại, quay lại nhìn sâu vào bản thân mình, cảm nhận sự hiện diện, sự có mặt của cha mẹ mình để có thể cảm thấy được hạnh phúc khi còn có họ. Còn những ai đã mất cha hay mất mẹ thì hãy nhìn vào mình để cảm nhận sự hiện diện của cha mẹ. Ngày hôm nay và mai sau con mong mình luôn tinh tấn tu học, cố gắng làm tròn đạo hiếu, luôn phụng dưỡng cha mẹ, hướng tới những việc thiện lành để xứng đáng với những sự hi sinh cao cả mà cha mẹ đã dành cho con trong quá trình nuôi nấng và dạy dỗ con thành người như ngày hôm nay.