Bến đợi lặng thầm bên con
Tháng bảy, khi những cơn mưa rả rích vương giọt sầu giăng khắp lối, không khí trở nên trầm mặc. Mùa vu lan lại về trong tiết trời chuyển thu, dù cuộc sống có gấp gáp, con người vẫn luôn nhớ một chữ Hiếu còn vẹn nguyên trong thâm tâm mỗi chúng ta. Đây là lúc cho tất cả người con trên thế gian này dâng lên xúc cảm về tình mẫu tử, công sinh dưỡng bao la tựa biển trời của đấng sinh thành.
Mẹ! Tiếng gọi quá đỗi thiêng liêng vang vọng trong từng trái tim của ta. Lúc con chào đời đã được bao bọc trong vòng tay ấm áp, dịu dàng tiếng à ơi của mẹ ru tròn giấc say nồng. Gương mặt trẻ thơ in hằn một vết muỗi đốt cũng làm lòng mẹ xót xa, thế là ngày dài hay suốt đêm thâu mẹ ngồi canh giấc ngủ đầu nôi của những mầm xanh hé nở.
Ngày con chập chững bước từng bước đầu tiên, bên đứa con thơ luôn có vòng tay nâng đỡ, cổ vũ hò reo khích lệ của mẹ. Tiếng cười giòn tan con trẻ hoà lẫn ánh mắt dâng lên niềm tin yêu với xúc cảm dạt dào không sao đong đếm được. Mẹ dành trọn cuộc đời để cưu mang, dạy dỗ và nuôi nấng con nên người. Mặt đất rộng lớn, bầu trời bao la như cất chứa tất cả tình mẹ trao đến con. Vì lẽ đó đã có câu thơ nói về tình mẫu tử thiêng liêng cao đẹp
Mênh mông bát ngát đại dương
Cũng không sánh được tình thương mẹ hiền
Khi con dần trưởng thành, đứa con thơ dại ngày nào dần rời xa vòng tay mẹ. Con hân hoan với niềm vui vào đời mang bao khát vọng xanh thắm mẹ gửi đến tương lai con. Những buổi đến trường, những lúc rong chơi cùng chúng bạn con vô tư vui vẻ đâu biết rằng lúc nào mẹ cũng luôn trông ngóng, lo lắng hay nói đúng hơn con muốn thoát khỏi sự bao bọc ấy để vùng vẫy trong thế giới tự do, tập làm người trưởng thành mà không cần sự chỉ dẫn, quan tâm từ mẹ. Con đã quen hơi ấm của cha, sự chăm lo ân cần của mẹ và cứ nghĩ đó vốn dĩ là bổn phận, trách nhiệm của cha mẹ để đôi lúc trở thành những đứa con ích kỷ chỉ vun vén bản thân mà quên rằng cha mẹ đang từng ngày già yếu đi bên mình.
Khi con bước vào yêu và lập gia đình lại lao vào vòng xoáy công danh sự nghiệp, cơm áo gạo tiền. Có đôi lúc con cứ nghĩ chỉ gia đình nhỏ của riêng mình là đủ sống, đủ lo và đủ cảm nhận hạnh phúc mà quên đi bóng hình mẹ luôn chờ mong trong nỗi khoắc khoải nhớ thương. Để rồi những lúc gặp cảnh ngộ không may, từ chuyện gia đình con cái đến công danh sự nghiệp trắc trở, khi sóng gió cuộc đời vùi dập ta đến chẳng còn niềm tin vào những người xung quanh mới chợt nhớ đến có một bến đợi luôn hiện hữu bên mình chính là cha mẹ mãi lặng thầm dõi bước những người con cho đến suốt cuộc đời.
Một mùa vu lan nữa lại đến, mùa lá rụng về cội. Tôn giáo hiếu đạo vô cùng cao đẹp cho mọi người trong chúng ta. Đâu đó con lại bắt gặp những ánh mắt rưng rưng lệ khi nhìn đóa hoa trắng tưởng nhớ về cha mẹ đã không còn bên đời. Người đời có câu "không hạnh phúc nào lớn hơn hạnh phúc còn cha mẹ và không bất hạnh nào lớn hơn bất hạnh của kẻ mồ côi". Quay sang chợt nhìn tóc mẹ đã điểm trắng, nét đồi mồi lấm tấm in hằn trên gương mặt tô điểm vệt thời gian. Nắm chặt tay mẹ, thật hạnh phúc khi con còn được cài lên khuy áo mình bằng một bông hồng đỏ thắm. Bất giác con nhận ra thời gian không đợi chờ riêng ai và cũng chẳng cho ai bất cứ điều gì như ý nguyện trong cuộc sống của con người.
Cha đã rời xa chúng con vì cơn bạo bệnh, trong căn nhà quạnh vắng chỉ còn lại bóng hình mẹ quạnh hiu mỗi buổi chiều tàn tựa cửa dõi mắt xa xăm mong nhớ đến con. Giờ đây mẹ như bến đợi lặng thầm luôn hiện hữu trong cuộc đời con. Đôi khi áp lực cuộc sống khiến con muốn rời xa mẹ tìm một khoảng vắng gặm nhấm tâm can mình. Hay lại hằn hộc trút lên mẹ những câu nói chua cay, và con thấy mẹ đã cố giấu đi những giọt nước mắt xót xa vì yêu thương lo lắng cho con mà lòng trở nên quặn thắt. Lúc con vấp ngã giữa cuộc sống xô bồ, dù cả thế giới này có thờ ơ, lạnh nhạt nhưng con tin chắc rằng luôn có một bến đợi lúc nào cũng sẵn sàng để con thuyền sóng gió của con cập bến trong yên bình. Trên đời này, điều gì rồi cũng sẽ dễ dàng thay đổi nhưng tình mẹ dành cho con là tình cảm mãi nguyên vẹn tròn đầy, lớn lao và cao đẹp nhất. Bến đợi ấy chất chứa cả tình yêu bao la trường tồn mãi theo tháng năm mà tất cả người con trên cõi đời này may mắn có được.
Phật dạy rằng: "Cho dù ta hai vai cõng cha, cõng mẹ suốt 100 năm, cho ăn uống đầy đủ, chăm sóc chu đáo vẫn không thể đền trả hết công ơn cha mẹ". Giờ đây, khi con trở thành một người mẹ mới cảm nhận được ân đức cao cả trong bùi ngùi xúc động. Cha mẹ là đất trời tình thương, là cành dương chi của đức Quán Âm cứu khổ, món quà vô giá mà chúng sinh có được. Chỉ có cha mẹ là bến đỗ bình yên, là suối nguồn tươi mát chảy vào tim con dòng xúc cảm dâng trào. Nếu một ngày bến đợi bên đời con sẽ mãi mãi không còn chắc hẳn nỗi đau ấy sẽ không gì có thể bù đắp được.
Con biết thật khó để giữ mẹ mãi bên đời khi cuộc sống vô thường có thể khiến mẹ rời xa con bất cứ lúc nào. Con chỉ biết trân quý những phút giây còn bên cạnh mẹ để được yêu thương. Và xin nhắn gửi đến tất cả người con trên đời này dù biết rằng cuộc sống sẽ luôn hối hả, cuốn chúng ta vào guồng quay hay xô đẩy ta tới một chân trời nào đó xa xôi, nhưng hãy nhớ rằng cha mẹ vẫn mãi là bến đợi vững chắc luôn chờ đón chúng ta. Tiền tài, danh vọng rồi cũng sẽ hóa thành hư vô nếu mai sau ta trở về với cát bụi, chỉ có tình yêu thương, công đức sinh thành luôn trường tồn mãi không bao giờ phai nhạt. Bởi ta không cần thật giàu có, quyền cao chức trọng mới báo hiếu được cho mẹ cha. Chỉ cần làm một người có đạo đức hẳn cha mẹ sẽ tự hào khi ta luôn sống trọn đạo nghĩa làm người, luôn biết nỗ lực trong cuộc sống này. Chúng ta hãy sống sao cho xứng đáng với những giọt mồ hôi, đức hi sinh của đấng sinh thành, yêu thương và quý trọng những giây phút khi cha mẹ còn hiện hữu bên đời. Đừng để đến khi cha mẹ rời xa mới bàng hoàng quay đầu hối tiếc cũng đã muộn màng.
Giờ đây, con được cùng mẹ đón chào một mùa vu lan bên nhau, cùng dạo bước trên đại sảnh trong tiếng chuông chùa vang vọng ngân nga sâu lắng. Xin cúi đầu trước phật pháp từ bi luôn toả ánh hào quang sáng ngời, cúi đầu trước tình mẹ thiêng liêng với niềm trân quý khẽ vang câu
"Nam Mô Đại Hiếu Mục Kiền Liên Bồ Tát!"