BÀI DỰ THI MÃ SỐ: THƠ (78) Số lượng từ: 848
BÀI 2:
ĐẤT NƯỚC MÌNH ĐẸP LẮM!
Đất nước mình, đẹp lắm phải không em? Đã sinh ra những con người thầm lặng Giặc Covid, vẫn hoành hành tàn độc Bao nhiêu người phải bỏ mạng, ra đi… Nhức nhối lòng trước những thảm nguy Mà đất nước phải gồng mình gánh chịu Bữa cơm chiều, các con nuốt vội Khoác áo lên đường, con chống dịch: Mẹ ơi! Không phải ngày xưa: Từ trong bom rơi Em bước ra, giữa cuộc đời bình dị Chiếc áo Blue – em dịu dàng thùy mị Bầu sữa căng đầy – em có nghĩ gì không? Bé – con gửi về quê mẹ xa trông Con cùng chồng lên đường chống giặc Xin lỗi mẹ, chỉ một dòng tin nhắn: “Hết dịch rồi, con về nhé Mẹ ơi!” Mẹ nhìn con, không nói được nên lời: Con ráng khỏe, để còn đi chống giặc… Từ anh Công an, đến đội quân tình nguyện Bám trụ ngày đêm, trên chốt tuyến đầu Đã bao ngày, giấc ngủ có được sâu Cơm nuốt vội, bởi bao người chờ đợi. Ôi! Thương lắm những chân tình mở lối Gieo mầm xanh, lan tỏa đến cộng đồng Các mạnh thường quân cùng chung sức chung lòng Từ trái bí, trái cà, cọng rau, miếng thịt… San sẻ cho nhau, từ trong vùng dịch Cô Tấm đời thường, em đẹp tựa vần thơ Thương làm sao từ những anh Shipper Đêm trốn vợ, chỉ đôi dép tổ ong đến cùng đồng đội… Mang từng gói quà từ thiện đến mọi người Đẹp làm sao những nghĩa cử tuyệt vời Mười cây số, bốn bếp ăn từ thiện Quán không đồng có mặt khắp muôn nơi Những chủ nhà trọ, những cô sinh viên Đã khoác lên vai, màu áo xanh tình nguyện Trắng, vàng, xanh: cùng thoát lên thánh thiện Hiện thân mình, hai chữ Việt Nam Đất nước mình: Đẹp lắm phải không em?