CHỦ ĐỀ: THƠ MÃ SỐ: THƠ (70) Số lượng từ: 229
TÌNH NGƯỜI TRONG ĐẠI DỊCH
Bạn biết không, có một mùa Vu Lan Cả nước ta lầm than trong đại dịch Có người cha đang lâm vào nguy kịch Ra đi rồi chẳng thấy mặt người con Có đứa trẻ đang tuổi đẹp như son Bỗng phút chốc đã chẳng còn cha mẹ. Nhưng tình người luôn vĩnh hằng có lẽ Dù chẳng nhiều vẫn san sẻ cho nhau Từng chén gạo hay mì gói, bó rau Ta tặng nhau tình người trong đại dịch. Bao y sĩ đã chẳng màng nguy kịch Xa gia đình vì tiếng gọi con tim Hứa với nhau khi đất nước lặng im Người dân khỏe sẽ trở về đoàn tụ. Các chiến sĩ trong thời kỳ nghĩa vụ Hàng ngàn người vào phụ miền Nam Xa mẹ già, dù khó nhọc cũng cam Vì miền Nam, vì nhân dân cả nước. Vu Lan này đã có bao điều ước Đất nước yên bình, ban phước muôn dân Để ai ai cũng đoàn tụ người thân Để mắt mẹ không bâng khuâng chờ đợi Để cha già không lắng lo, nghĩ ngợi Để gia đình sum họp lại bên nhau. Vu Lan năm nay thật buồn biết bao Nhưng chen chút tình người trao thật ấm, “Mẹ đợi con, dịch sẽ mau qua lắm Hết dịch con về, gặp lại mẹ yêu”.